Người dịch: Whistle

Ý của Tiết Liệt Đồ là, lặng lẽ xử lý chuyện này, không tiếp tục truy tìm nữa, tránh rước thêm phiền phức.

“Có khả năng…” Có người nhỏ giọng nói: “Bọn họ đánh nhau, đồng quy vu tận không?”

“Sao có thể?”

“Đừng nói nhăng nói cuội, mấy năm nay, chúng ta đều nhìn thấy Lôi Bá Thiên chăm sóc Đan Mộ Hoa ra sao, sao có thể xảy ra chuyện như vậy được?”

Đại điện lập tức trở nên ồn ào.

“Ta chỉ nói một chút mà thôi.”

“Nói một chút thôi…”

“Đủ rồi.”

Dương Thế Trinh xoa trán, ngăn cản tiếng ồn ào, trong lòng ông ta cũng có chút phiền muộn.

So với người của Thiên Hổ bang, tuy rằng thực lực của những người trên đảo mạnh hơn, nhưng rõ ràng là thiếu kinh nghiệm, cũng không giỏi xử lý mọi chuyện.

Quả nhiên…

Chuyện của Thiên Hổ bang chỉ có thể giao cho bọn họ tự giải quyết, người trên đảo nên an tâm tu luyện.

“Gửi thư.” Dương Thế Trinh phất tay, lạnh lùng nói: “Nói với Lôi Thành, Lôi My, Cừu Ứng Thần, Tiểu Lang đảo sẽ không nhúng tay quá nhiều vào chuyện chọn bang chủ, hãy để cho bọn họ tự quyết định. Thiên Hổ bang ủng hộ ai, Dương mỗ ta cũng sẽ không phản đối.”

“Mạch Chủ!”

“Thúc phụ!”

Ngay lập tức, tiếng phản đối vang lên trong điện.

Đặc biệt là những người không thích cuộc sống khổ hạnh ở Tiểu Lang đảo, bọn họ đã sớm muốn gia nhập Thiên Hổ bang để tự do tự tại, đương nhiên là rất bất mãn.

Lúc Lôi Bá Thiên còn sống, bọn họ không thể nào nhúng tay vào Thiên Hổ bang.

Bây giờ…

Sao có thể bỏ lỡ cơ hội này?

“Trước tiên cứ như vậy đi.”

Tiết Liệt Đồ nói: “Thiên Hổ bang không thể nào tiếp tục hỗn loạn, đợi đến khi chọn xong bang chủ, chúng ta hãy nói tiếp.”

Hai người đứng đầu đã đưa ra quyết định, dù người khác có ý kiến gì thì cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo.

Đồng thời…

Tiết gia, Dương gia, mỗi nhà phái một người đến Thiên Hổ bang.

Một là để trấn giữ Thiên Hổ bang, tránh bị người ngoài dòm ngó, hai là tăng cường sự quản lý của Tiểu Lang đảo đối với Thiên Hổ bang.

Từ phía sau, dần dần chuyển sang phía trước.

“Chu trưởng lão!”

Lôi My phất tay, có người dâng lên một tấm khiên dày:

“Thứ mà trưởng lão muốn.”

“Đa tạ.” Chu Giáp chắp tay, sau khi nhìn thấy tấm khiên, hai mắt hắn sáng lên.

Tấm khiên này được thêm rất nhiều vật liệu thuộc tính lôi do Huyết Đằng lâu thu thập, được cao thủ Thiên Hổ bang rèn luyện, đã là Huyền Binh Hắc Thiết.

Chu Giáp cầm khiên lên, nhẹ nhàng vung.

Không có tiếng xé gió, di chuyển trơn tru, như thể không có trọng lượng, nhưng cho dù là đại bác tấn công cũng không thể nào phá vỡ tấm khiên này.

Chu Giáp nắm chặt năm ngón tay.

“Ùm…”

Một lớp cương kình vô hình lặng lẽ bao phủ lấy xung quanh.

Giống như một lớp phòng hộ hình tròn đang bao vây Chu Giáp, không hề có kẽ hở.

Tứ Tượng Khiên Chấn!

Sau khi Tam Trọng Khiên Phản đại viên mãn, Chu Giáp đã tìm kiếm nhiều ngày ở Tàng Thư uyển, dung hợp thêm một môn hộ thể pháp môn tên là Tứ Tượng Kình.

Gọi là…

Tứ Tượng Khiên Chấn.

Tứ Tượng Khiên Chấn: Tinh thông!

Trải qua nhiều lần gia trì, cấp bậc của bộ khiên pháp này, trong Tiên Thiên võ kỹ cũng được coi là hàng cao cấp, chỉ thua Tam Công Lục Pháp của Tiểu Lang đảo.

Trừ phi là Hắc Thiết trung kỳ, nếu không, khó có thể khiến cho phòng ngự của khiên pháp này lung lay.

Cương kình vững chắc, nặng nề, uy áp vô hình khiến Lôi My theo bản năng lùi lại, sau khi hoàn hồn, nàng ta không khỏi vỗ tay khen: “Chu trưởng lão quả nhiên là thiên tài, chỉ trong mấy tháng, tu vi lại có tăng lên, Lôi My bội phục.”

“Quá khen.”

Chu Giáp đánh giá Lôi My, trong mắt hắn cũng có chút bất ngờ:

“Mấy tháng nay, tu vi của My tiểu thư cũng tăng lên không ít, e rằng cũng sắp đến Hắc Thiết rồi.”

Trong mắt Chu Giáp, khí thế của Lôi My đã không thua kém gì những thập phẩm tu luyện nhiều năm, thậm chí có thể thử đột phá.

Xem ra…

Lôi My cũng có cơ duyên.

Nhưng Chu Giáp không hề bất ngờ, với nội tình của Thiên Hổ bang, nâng tu vi của một người lên đến đỉnh cao Phàm Giai trong thời gian ngắn là không thành vấn đề.

Đặc biệt là khi Lôi My được rất nhiều người ủng hộ.

“Mấy hôm nay làm phiền Chu trưởng lão rồi.” Lôi My nghiêm túc chắp tay.

“Đáng lẽ phải như vậy.” Chu Giáp vẻ mặt bình tĩnh: “Đã là mệnh lệnh của Mạch Chủ, Chu mỗ đương nhiên phải tuân theo, không biết hôm nay My tiểu thư muốn đi đâu?”

“Hà chủ bộ, thập tam đệ.” Lôi My nói: “Hà chủ bộ là một trong tam đại chủ bộ của bang, đức cao vọng trọng, ngay cả cha ta lúc còn sống cũng phải dựa vào ông ấy, lần này, ta muốn có được sự ủng hộ của ông ấy trước. Còn có thập tam đệ…”

Lôi My thở dài: “Bây giờ, gia sản có thể không giữ được, ta không muốn người nhà lại xảy ra mâu thuẫn, cuối cùng người ngoài được lợi.”

Hà Minh!

Lôi Nghiệp!

Chu Giáp gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

Hà Minh sống ở Nam Thành, khoảng cách tương đối gần, bọn họ đương nhiên là đến đó trước, nhưng không may, Hà Minh không có ở nhà.

Mà là đến tửu lâu dự tiệc.

Đương nhiên, không phải là tiệc của Lôi My.

“Sao vậy?”

Nhìn thấy Lôi My bất mãn, Chu Giáp chậm rãi hỏi: “My tiểu thư đã nói là sẽ đến đây sao?”

“Đúng vậy.” Lôi My gật đầu, vẻ mặt căng thẳng:

“Chúng ta đến tửu lâu.”

Rõ ràng biết Lôi My muốn đến, nhưng lại tránh mặt, thái độ của Hà Minh đã thay đổi, điều này rất bất lợi đối với Lôi My.

Đến tửu lâu, bọn họ lại bị chặn.

“My tiểu thư, người mà ngài muốn tìm không ở trên lầu.”, chủ quán cười gượng, cúi người: “Chi bằng, ngài hỏi chỗ khác?”

Lôi My mặt mày xanh mét, nắm chặt dây cương, một lúc sau, nàng ta mới cười, nói với Chu Giáp:

“Chu trưởng lão, hay là hôm nay đến chỗ của thập tam đệ trước.”

“Hà chủ bộ…”

“Tối nay ta sẽ đến!”

Lôi My không tin Hà Minh có thể trốn mãi.

“My tiểu thư, ngài muốn làm bang chủ.”, Chu Giáp khẽ lắc đầu: “Sao có thể bị chuyện nhỏ này làm khó chứ?”

“Để ta.”

Chu Giáp thở dài, bước lên lầu.

0.53832 sec| 2403 kb